Vượt qua mâu thuẫn hôn nhân năm đầu tiên – Kể chuyện Ngày Gia Đình

Hy vọng sẽ lại viết tiếp sau 5 năm, 25 năm, 65 năm vẫn chung chủ đề này …

Tôi (Út Em) năm nay tròn 30 tuổi, cùng tuổi chồng. Theo ngũ hành thì cùng mệnh hỏa nóng bỏng! Chúng tôi có một anh con zai gần 2 tuổi, kết hôn được hơn 2 năm tí tẹo. Tính đến nay vừa tròn 8 năm tôi và anh người yêu đi cùng nhau gần như trong mọi việc.

Tôi lấy anh ngoài tình yêu ra thì điểm tôi yêu thích nhất là cùng chung lý tưởng sống dù rằng nhìn bề ngoài, chúng tôi khá khác nhau, một người luôn với nụ cười trên môi còn một người nhìn có vẻ rất lầm lì khi mới tiếp xúc !

Mến và chồng

Chúng tôi vừa hẹn hò vừa cùng giúp nhau học tập và làm kinh tế từ 2 bàn tay trắng suốt thời gian chưa cưới nhau, rất chăm chỉ để có thể lo toan dc tốt khi sinh con.

Thời con gái, tôi vẫn nghe các chị “”dọa”” rằng, hôn nhân là mồ chôn của hạnh phúc, hôn nhân là kết thúc của tình yêu, hôn nhân khác xa hẹn hò, hôn nhẫn dễ khiến con người ta vỡ mộng, nhất là cái bà Dì ghẻ Linhchi Vudo của tôi, là cái đứa bơm vào đầu tôi nhiều nhất “”sự thật phũ phàng đó””.

Nhưng tôi, vẫn như hầu hết các bạn trẻ, vẫn “”hùng hổ đâm đầu”” vào hôn nhân, với một niềm tự tin còn sót lại “”chắc mình sẽ không ở hoàn cảnh ấy””.

Từ khi yêu cho tới khi dọn về chung 1 nhà, tính ra cũng tròn 6 năm, cộng thêm quãng thời gian mang bầu, được tôi đánh giá là thời gian mà “”người yêu mình tuyệt nhất””. Chúng tôi yêu nhau rất lâu mới tiến tới hôn nhân, nhiều lúc cảm giác như sẽ không bao giờ cãi nhau nếu cưới nhau vì đã quá hiểu nhau !

Hàng ngày, chúng tôi làm việc cùng nhau, ăn cơm cùng nhau đủ 3 bữa/ ngày, thi thoảng đưa nhau đi ăn ngoài đổi gió. Với tôi, một ông chồng có đạo đức, không rượu chè bài bạc, chăm chỉ làm ăn là một điều hạnh phúc rồi. Người ngoài vẫn nghĩ, với một đưa con gái “”mạnh mẽ”” như tôi khéo đè đầu cưỡi cổ chồng!

Ấy thế mà, ngay từ khi yêu, tôi đã không thể đè đầu cưỡi cổ được hắn. Và lại càng không khi ở chung một nhà, bởi chồng tôi cũng thuộc hàng “”ghê gớm hưn cả tôi””.

Năm đầu tiên ở chung, chúng tôi cãi nhau khá nhiều, chẳng phải vì tiền, mà lại vì những thứ tưởng như lãng xẹt.

Mâu thuẫn từ việc tôi “”có thói quen nói to”” còn chồng tưởng “”tôi đang quát””. Mâu thuẫn, vì tôi la hét khi thấy “”chỗ chồng làm việc quá bừa bộn””.

Tôi vốn hay nói hay cười nên tôi thậm chí khó chịu chỉ bởi “”cái xị mặt, thở dài của chồng khi chồng làm việc căng thẳng””.

Và thứ khiến chúng tôi cãi nhau nhiều nhất là “”cái mặt vênh lên như muốn cãi lại”, mặc dù chưa cãi tí nào mỗi lần tranh luận việc gì căng thẳng.

Rõ ràng, tôi thấy xung quanh mình, vẫn nhiều bà vợ cãi lại như thế được, mà rõ rành tôi cũng chỉ nói hơi to chút thôi, chỉ là “”thanh minh”” chứ láo gì đâu mà chồng tôi xửng cồ lên, tôi ấm ức vì sao tôi lại bị đối xử như thế trong khi tôi chưa láo lần nào.

Hàng năm trời, vẫn chỉ mâu thuẫn bởi vì chồng nghĩ “”lối hành xử đanh đá”” như thế không chấp nhận được với một người vợ.

Khi sinh con, mâu thuẫn lớn hơn. Lúc này, vì hay thiếu ngủ nên tôi dễ nổi nóng, đương nhiên chỉ bằng cách “”hay cãi lại chồng thôi, vẫn không láo câu nào””. Lý do vẫn thế, 1 lần tôi uống 1 ngụm bia khi đang nuôi con bú, rồi lần tôi hất mỏ nói to, lần chồng trông con để con cộc đầu, tôi hét lên …

Tôi bắt đầu thấy mệt mỏi, nhiều lúc muốn bế con đi đâu đó, nhưng chồng không bao giờ cho ra khỏi nhà lúc đang cãi nhau. Chúng tôi chăm con gần như không có người đỡ, chủ yếu hai vợ chồng xoay sở, công việc thì bị ngừng trệ nên càng dễ căng thẳng.

Cuối cùng, tôi nghĩ mình phải xem xét chính mình trước. Mình sai ở đâu, chồng cũng thế, chưa phải mục nào. Và chồng tôi, căn bản nhất cần sửa là “”nhẹ nhàng hơn khi chỉ trích tôi, không thô bạo như trước, nín nhịn, ít nổi nóng hơn, bởi lẽ tôi ưa ngọt, mặc dù volum tôi hơi quá cỡ so với chồng””.

Còn tôi, điểm xấu: nóng tính, chưa gì đã nói to, chồng bảo cảm giác bị xúc phạm nếu vợ nói to những lúc có người lạ. Nhất là chuyện riêng tư, chuyện gia đình, nhiều khi tôi nói lớn mà không để ý có thể bị vọng ra nhà ngoài. Thêm nữa là tính hay xen vào “”chỗ ngồi của chồng””, thấy bừa bộn là không chịu được, chồng có thời gian không dọn là tôi phát khùng lên.

Chỉ những chuyện tưởng như vặt vãnh ấy mà chúng tôi cãi nhau to lắm, có khi nói lời xúc phạm nhau, làm nhau đau đớn, chán chường, con thì bị vạ lây. Thương con ! Chúng tôi không muốn tiếp tục tình trạng này, bởi vì là những mâu thuẫn vụn vặt, nếu không vượt qua thì không thể sống hạnh phúc. Chúng tôi đã mất bao nhiêu năm để tìm hiểu nhau, để yêu và tiến tới hôn nhân.

Chúng tôi im lặng suy nghĩ sau mỗi hồi cãi nhau. Và cuối cùng:

Chúng tôi bắt đầu sửa tật xấu của mỗi người. Tôi trở nên dịu dàng hơn, không hiếu thắng cãi chồng, lâu dần thành tính cách, giờ tôi cũng sợ người nói oang oang chỗ động người, ghét người hiếu thắng, sợ người nổi nóng quá nhanh.

Và chồng tôi, hiền hậu hơn, ít nổi sấm. Những mâu thuẫn bây giờ của chúng tôi không còn vì lý do lãng xẹt nữa, hiếm khi phải mắng mỏ nhau, ít khi nặng lời.

Chúng tôi cho nhau sự tự do tối đa, không ai xen vào việc riêng của ai, đi đâu, làm gì, mua sắm gì, chơi với ai, tham gia hội hè nào, cũng không can thiệp chuyện ăn mặc, tóc tai của nhau … nếu không ảnh hưởng gì tới người kia.

Mặc dù chồng tôi thích tóc dài nhưng tôi thích tóc ngắn, và chúng tôi phải tôn trọng sở thích của nhau. Nếu lần nào đó, chồng tôi không chịu cạo râu, tôi cũng không khó chịu như xưa …

Chúng tôi chia nhau việc để làm, có hẳn lịch, vì bận chăm con nên có thời điểm tôi chỉ 20% thời gian cho công việc, còn chồng tôi cũng phải dành 20% trông con khi tôi làm việc kiếm tiền phụ anh. Nhà cửa bẩn tôi dọn, mà không dọn được thì tạm kệ, chỗ của chồng bẩn kệ chồng, nào mình rảnh mình mới dọn chứ không vì ngứa mắt mà kêu la nữa. Tôi bớt khó tính hơn !

Sống chung nhà nhưng vẫn có tự do riêng, các loại mật khẩu điện thoại, máy tính của nhau chúng tôi không tò mò, và tôi cũng không mong muốn biết. Tôi tự do kết bạn, ra ngoài lúc nào muốn, cốt sao đảm bảo công việc, và chồng tôi cũng thế. Chúng tôi cảm thấy dễ thở hơn.

Tôi vốn là một cô gái bướng bỉnh, chồng tôi cũng vậy, mới đầu cứ nghĩ khó có thể dung hòa, không lẽ hạnh phúc gia đình lung lay chỉ vì mâu thuẫn bé tí đấy! Nhưng cuối cùng, sau khoảng hơn 1 năm điều chỉnh, cả hai chúng tôi đều trở nên hiền hòa hơn. Và tự dưng tôi lại thích mình như lúc này, dịu hiền hơn, biết kiềm chế, cái miệng không bù lu bù loa lên nữa, biết để ý xung quanh hơn khi nói chuyện.

Còn chồng tôi, đúng là cũng hiền hậu hơn và chăm giúp tôi hơn hiii Tôi nhiều lúc cũng cảm ơn những mâu thuẫn nho nhỏ khiến tôi trở nên như hôm nay.

Tôi viết vậy, chỉ có ý làm động lực cho những gia đình mâu thuẫn nhau chỉ vì lý do zời ơi đất hỡi, nghĩ lại xem điều căn cốt chúng ta cần là gì, khi đó ắt sẽ tìm thấy sự hòa hợp về tính cách nếu bản thân cả hai đang trân trọng gia đình.

Tôi nghĩ việc vụn vặt cũng lung lay hạnh phúc vậy thì khi việc to làm sao chống đỡ đây! Còn khi yêu nhau, nếu chưa về sống với nhau, chưa phải chung tay nuôi con, chung tay kiếm tiền, khi ấy chưa nhìn thấy hết được điểm yếu của nhau hẳn sẽ còn thấy màu hồng lắm.

Nhưng cũng không quá khăn để cuộc sống sẽ vẫn có màu hồng phấn nếu biết điều chỉnh sau hôn nhân, biết đâu là điểm dừng của các mâu thuẫn !

Tôi tự nhận thấy mình HƠI NAM TÍNH khi tranh luận, và đó là lý do khởi nguồn của việc cãi nhau !

Viết vậy thôi, chứ tôi cũng không tự tin tuyệt đối, vì ở đời còn lắm thứ mâu thuẫn mà vợ chồng khó dự đoán trước. Nhưng sẽ cố gắng nhất có thể để duy trì hạnh phúc gia đình, còn thế nào tùy duyên số hiii.

Chúc mọi gia đình một buổi tối vui vẻ và hạnh phúc luôn nở trong mỗi nhà 🙂

Leave a Comment